Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm. Sai vặt. Truyện Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm; Chương 16: Sai vặt /75 Go; Chương Sau Chương Tiếp . Màu Nền: Font chữ: Chiều cao dòng: Kích Cỡ Chữ: Tiếng giày cao gót vang lên tất cả mọi người đều chú ý đến người con gái mới bước vào, nam thì
Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm Đánh giá : (3.95/5) Yêu một ai đó có khi nhiều hơn cả chính cả bản thân mình, nhiều khi yêu một cách mù quáng và có khi mình yêu ai từ lúc nào cũng không hay biết.
Ngoài ra, nhà đầu tư có thể tự chơi hoặc ủy thác cho robot của sàn cung cấp tự động chơi với lãi suất được các đối tượng cam kết từ 6-15%/tháng. Bị can Nguyễn Thế Dương - người giữ vai trò quản lý, điều hành hoạt động của sàn Hitoption.net - Ảnh: Công an Hải Phòng
Tóm tắt phần 1truyện ngôn tình "Sập bẫy rồi, trò chơi nguy hiểm": Đúng như tựa đề câu truyện, bí hiểm và lôi cuốn, câu chuyện của tác giả Du Huyễn
Truyện Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm - Chương 1 với tiêu đề 'Gặp lần đầu đã ra tay' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Thừa Tuyết nhìn từng dòng chữ, phẫu thuật thay đổi màu mắt rất nguy hiểm, nếu sai một chút cũng sẽ bị mù, lại không
Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Thì ra hẹn hò mà anh nói chính là cùng nhau ăn trưa, cùng nhau đạp xe đạp đôi, cùng nhau đi dạo khu bán đồ lưu niệm, cùng nhau vui chơi còn cùng nhau dạo biển ngắm hoàng qua nửa ngày ở bên nhau, cái cô nhận được là hạnh phúc. Ánh chiều tà vắt trên trời một mảng màu đỏ vàng, mặt trời to tròn lẳng lặng lặn Tuyết và Nhậm Tử Phàm ngồi trên bờ biển để từng cơn sóng tạt vào bờ ướt cả chân cả hai, hai đôi giày nằm kế nhau trên cát là mơ sao?-Là cái gì?-Tình yêu của đây là thật. Và anh cũng chưa từng nghĩ anh sẽ yêu em, em luôn nói bản thân đã suy nghĩ quá nhiều về mối quan hệ giữa chúng ta. Em thừa nhận em đã tự kỉ khi có vài lần mơ thấy anh nói anh yêu thật?-anh ngạc nhiên quay qua nhìn côCô biết ngay anh sẽ có thái độ này mà. Được rồi, cô dù sao cũng là người thành thật, bất quá anh nghĩ cô tự kỉ chút gì không?-Hoàn toàn chắc chứ?-À, thật ra còn thấy chúng ta... kết là lúc cô biết anh không gạt mình chuyện bị Mộ Dung Khải bắt, anh còn lo lắng cho cô, còn cả vụ kiện Mỹ Ảnh đều do anh ở phía sau giúp đỡ. Nhưng mà bây giờ không còn nữa Thừa Tuyết, anh không ngờ em lại biến thái như Tuyết nằm trên giường lăn qua lăn lại, nghĩ đến anh nói cô biến thái lại xấu hổ che mặt bằng chiếc nãy anh vừa nói xong câu đó cô liền muốn đào cái hố chui xuống hoặc lặp tức tan biến ngay, vậy mà anh còn cười một mực sáng lạn bảo cô về phòng về đến phòng cô liền nằm lên giường ụp mặt lên gối chỉ hận lúc nãy đã nói ra những điều hổ chết lúc đang tự trách mắng bản thân mình thì có tiếng gõ cửa ngoài ban công, Thừa Tuyết ngóc đầu đã thấy Nhậm Tử Phàm bên xấu hổ vài giây nhanh chóng chạy ra mở còn xấu hổ sao?-Anh đừng chọc em dỗi, đi lại ngồi lên giường-Được được không chọc em. Nhưng mà anh nghĩ đến lại không nhịn được...-Anh còn nói thì em không khách sáo đá anh ra khỏi hăm dọa-Ai bảo em tự kỉ quá đi đến bên giường ngồi cạnh cô-Không nói với anh giận dỗi nằm xuống giường trùm chăn lại-Anh không chọc cô không trả lời mình, anh biết cô giận dỗi thì lắc đầu cười sau đó trang nghiêm nói "Anh thú thật với em, anh cũng từng mơ thấy vậy."Thừa Tuyết nghe anh nói xong vài giây sau thì hé mắt ra nhìn anh "Đừng gạt em."-Anh không gạt em, anh dám cam anh vô cùng nghiêm túc nhìn cô-Vậy ra... anh cũng tự kỉ?-cô nhăn răng cười tốc chăn ngồi dậy-Cũng có thể xem là gật gù không phủ nhận-Hóa ra anh cũng suy nghĩ như vậy, thế mà khi nãy còn chọc bĩu môi trừng anhAnh nhoẻn môi cười, cô thật dễ dỗ anh chỉ nói vài câu đã làm cô hết giận tin lời anh ngay. Nếu anh không nói như vậy thì làm sao cô thôi giận dỗi, trước nay đều là người ta lấy lòng anh vậy mà hôm nay lại là anh lấy lòng người mà tên Cổ Dịch Thiên biết được thì hắn sẽ phá ra cười còn châm chọc "Xem ra lão đại UP cũng biết yêu rồi."-Hay là tối nay anh ngủ cùng em?Thừa Tuyết sửng sốt suýt té xuống giường khi nghe anh đề xuất, ánh mắt xinh đẹp đảo qua đảo ngủ dưới sàn?-Trước nay anh quen ngủ em ngủ dưới được, để anh trải chăn giúp Tuyết không ngờ anh lại có thể trắng trợn như vậy liền tức giận bặm môi cầm chăn cùng gối đi xuống em Tử Phàm cười thích thú để gối lại ngay ngắn thoải mái nằm xuống, nghiêng người qua tay chống lên đầu nhìn cô đang trải chăn lên dưới sàn rất không thèm trả lời chính xác hơn là lơ anh tưởng em tự nguyện?-Em không trách gì nhất tối nay cô nhịn rồi Thừa Tuyết, lên giường ngủ đi. Anh sẽ ngủ bên cô nằm dưới sàn lạnh lẽo anh không đành Tuyết cúi đầu mỉm môi cười, xem như anh còn lương tâm. Cô ngẩng đầu cao giọng nói "Không cần."Bây giờ cô đổi ý rồi không muốn lên giường nằm Tuyết nhìn anh thoải mái nằm xuống thì xụ mặt, nhâu mặt nằm lòng cô không ngừng chửi mắng anh vô lương được một lúc lâu trong lòng còn chưa nguôi giận thì anh đã lên tiếng "Nếu lạnh thì lên đây ngủ."Bây giờ lửa giận trong lòng cô còn nhiều hơn ngay cả lạnh cũng không mà anh nào đó nói xong thì xách gối cùng chăn xuống nằm bên cạnh Tuyết quay qua bặm môi trợn mắt với anh "Anh muốn giở trò gì?"-Người yêu em lạnh, em không xót sao?-Anh có chăn, có gối, có giường, anh còn than gì chứ?-cô bĩu môi quay lưng về phía anh-Nhưng mà vẫn còn thiếu. Những thứ đó anh không cần, anh chỉ cần ôm em mới thấy không lạnh nói ngon nay có lẽ anh chưa từng nói những câu từ này nên không quen cho lắm nhưng mà hai má cô đã ửng đỏ có chút thích nhớ Trình Ngụy nói người như Nhậm Tử Phàm không thể nói ra những lời ngon ngọt với cô, lúc đó cô không thể trả lời nhưng mà bây giờ nếu Trình Ngụy nói thêm một lần nữa cô sẽ ngẩng cao đầu mà nói "Nhậm Tử Phàm cũng là một người đàn ông như bao người khác, anh ấy khi yêu cho dù lời nói buồn nôn cỡ nào cũng có thể nói ra chỉ cần có thể dỗ tôi."Anh đưa tay ôm lấy cả người cô lại, tham lam ngửi lấy mùi hương trên người cô "Lúc trước không có gì làm anh sợ mất nhưng mà bây giờ anh có rồi. Thừa Tuyết, anh không muốn sẽ mất em."-Vậy còn viên Hy? Gia đình anh? Anh em cùng sống chết với anh?Cô hạ giọng, yếu ớt nói hết không phải chỉ có cô, anh còn có rất nhiều. Còn cô chỉ có anh và mẹ trước là bọn họ nhưng mà hiện tại là em, anh muốn tương lai vẫn là vùi đầu vào hõm cổ cô-Nhỡ em rời xa anh thì sao?-cô cười, chỉ là hỏi vậy thôi-Thứ đáng sợ nhất không phải em bỏ anh đi mà là đáng lẽ anh có thể giữ em lại nhưng lại không thể làm gì ngoài nhìn em bước Phàm, tình yêu của anh cũng như con người anh rất mơ hồ, em không biết lựa chọn này có phải là đúng hay không?Cô sợ nhất chính là mình đã đi sai đường, đường nên đi cô lại không đi, đường không nên rẽ cô lại rẽ yên tâm. Anh nhất định sẽ không để em cảm thấy yêu anh là điều hối cảm động kìm chế không quay người lại ôm lấy anh. Biết bao cô gái có được hạnh phúc như cô bây giờ? Phải, có rất nhiều người ở bên người đàn ông của cô nhưng mà mấy ai có được sự hạnh phúc bây giờ là người yêu của cô, cô nghĩ có nên thông báo chủ quyền hay không?Ách, Tô Thừa Tuyết mày bị anh chê cười là tự kĩ chưa đủ hay sao?-Em lại nghĩ gì nữa rồi phải không?Bởi vì cô quay lưng về phía anh nên không nhìn thấy được nụ cười ám muội của anh, cô cười giã lã nuốt nước bọt nói "Không có, đang nghĩ mai có phải gặp đối tác bàn chuyện xây resort hay không?"Điều này hoàn toàn đúng nha, hôm nay ngày thứ hai rồi mà không thấy anh nhắc tới mục đích chuyến đi lần này vụ của em chính là nghe lời tổng tài em ra vậy... không công nhỏ giọng bất mãn nóiAnh nghe cô nói vậy thì cau mày, hai tay vịn vào vai cô quay người cô em... thế nào là không công bằng?-Nhỡ, nhỡ anh thừa dịp lấy công làm tư thì sao?-Vậy theo em chuyện tư là gì?. truyện teen hayThừa Tuyết đảo mắt qua lại muốn tìm cái cớ để là...Anh thấy cố ấp úng tìm cái cớ để nói thì chòm người nhanh gọn hôn lên môi cô, sau đó nhìn cô cười nham nhở "Chuyện tư em nói là như thế phải không?Cô mím môi tủm tỉm cười lại liếc anh một cái "Sắc lang."-Anh chỉ hôn em thôi em đã nói anh sắc lang, vậy chứ nếu anh...Cô nghe anh nói đến đây thì vội dùng tay đánh anh một cái trừng mắt "Anh dẹp ý nghĩ đó của anh đi."-Được rồi ngủ đi, trễ lắm ôm chặt cô lại nhẹ nhàng vuốt đầu Tuyết thoải mái dựa đầu vào lồng ngực anh nhắm hai mắt lại ở trong lòng anh ngoan ngoãn hương trên cơ thể anh rất dễ chịu, mùi hương nam tính lại không nồng gắt mùi nước hoa chỉ là mùi xạ hương dịu Tử Phàm hôn lên đỉnh đầu cô, hai tay gắt gao ôm cô vào lòng đợi đến khi cô đã ngủ say mới nhẹ nhàng bế cô lên giường nằm, bản thân thì nằm bên cạnh ôm chặt đêm đó bọn họ ôm nhau ngủ rất ngon, tình cảm của họ trong đêm đó lại thêm mãnh liệt hơn.
Một hôm Thừa Tuyết đang ngồi trong phòng điện thoại lại reo lên, mò mẫm một lúc lâu mới lấy được điện chào, tôi là Thừa Tuyết."Cô Thừa Tuyết, tôi là bác sĩ điều trị cho mẹ cô."-Có chuyện gì sao?"Thật ra có chuyện này, anh Nhậm Tử Phàm kêu tôi giấu cô nhưng mà tôi thấy cô cần biết."-Bác sĩ cứ bàn tay cô run rẩy, vô thức nắm chặt điện thoại lòng cô vô cùng bất an."Trước lúc phẫu thuật một ngày, anh Nhậm Tử Phàm kêu tôi... đổi quả tim phẫu thuật cho mẹ cô."-Sao... sao ạ?Hai tay cô vô lực làm rơi điện thoại xuống, nước mắt bỗng rơi ra khỏi hốc lí do gì anh phải làm như vậy? Vì sao phải hại chết mẹ cô?Cô cúi xuống mò lấy điện thoại, hai tay ướt đẫm mồ hôi run rẩy đưa lên tai nghe "Bác sĩ, vì sao ngài biết nguy hiểm lại nghe lời anh ta?""Xin lỗi cô, chúng tôi biết đáng lẽ nên cứu bà chứ không phải tiếp tay giết bà ấy, lúc đầu khi Phàm thiếu ra yêu cầu đó chúng tôi có thử gọi cho cô nhưng mà không liên lạc được, Phàm thiếu lại nói cô cũng đồng ý nên chúng tôi làm theo. Đến khi hôm phẫu thuật thất bại, chúng tôi thấy cô không biết gì hết."-Như vậy là đủ rồi. Cảm ơn vì đã cho tôi cúp máy, tay siết chặt điện thoại, sau đó giống như điên loạn khóc thét ngay cả điện thoại cũng bị cô quăng đi. Tiếng điện thoại vỡ nát, bị ném vào tường nên biến dạng, từng mảnh từng sao phải đối xu73 với cô như vậy? Thà là anh không cho cô hạnh phúc, anh để cô ở trong niềm hạnh phúc rồi lại một nhát đâm vào tim cô làm cô rơi xuống vực sâu vạn cô, giống như bị ai cào xé, hoặc là chính bàn tay anh bóp nát nó. Đau đến chết đi, đau đến cảm giác cũng không Tử Phàm, tôi hận anh...Vì cớ gì phải hành hạ cô như vậy? Anh hận cô đến mức phải đối xử với cô như vậy sao? Cô đã làm gì anh? Kí ức của cô...Người làm nghe tiếng cô la hét liền chạy lên, thấy cô quằn quại nằm trên giường, khóc lóc la hét giống như phát điên thì sợ hãi liền chạy xuống nhà điện thoại cho Trình Ngụy nhận được cú điện thoại liền tức tốc chạy về, anh chỉ định ra ngoài mua vài thứ cho cô không ngờ đã xảy ra anh vào đến phòng, mọi thứ rối tung, cô nằm trên giường ánh mắt đờ cô khóc đến sưng húp, đỏ hoe. Nước mắt vẫn còn trên mặt, dáng vẻ chật vật đáng Tam...Trình Ngụy không biết đã xảy ra chuyện gì, lại nghĩ cô đau lòng do cái chết của mẹ mình nên vội an ủi Ngụy, anh nghe gì không? Là Nhậm Tử Phàm... anh ta đang cười khi thấy em như vậy... anh ta giết chết mẹ em...Thời khắc này trông cô chẳng khác nào người cô giống như chết lặng, tâm cô cũng bị đem ra chặt thành trăm mảnh. Mỗi một nơi trên cơ thể đều như bị những lưỡi dao nhọn đâm điên rồi sao? Bình tĩnh đỡ cô ngồi dậy, lắc mạnh tay anh ta hại chết ba em, bây giờ giết chết mẹ em. Em lại yêu hung thủ giết chết ba mẹ em. Anh bảo làm sao em không điên, không hận?Cô cười rộ song nước mắt mạnh mẽ cục là sao?-Lúc nãy, bác sĩ nói trước ngày phẫu thuật anh ta đã kêu bác sĩ tráo đổi tim. Trái tim đó vốn có vấn Ngụy từ kinh ngạc này chuyển sang kinh ngạc khác, lại không nghĩ Nhậm Tử Phàm lại tàn nhẫn với cô như mà... Trình Ngụy lại không tin đó là sự thật. Tình cảm Nhậm Tử Phàm dành cho cô là thật, anh có thể cảm nhận được. Thì làm sao Nhậm Tử Phàm phải làm cô hận anh ta?-Em hận anh ta... cả đời này em tuyệt đối không tha thứ cho anh oán hận, căm phẫn nói. Cho dù là chết, cô cũng sẽ đem nỗi oán hận này anh không hiểu vì sao Nhậm Tử Phàm lại để lộ chuyện này cho em biết được?-Bởi vì anh ta muốn em đau khổ đến từ yêu mà ra, do yêu quá nhiều nên hận mới nhiều, nếu cô không yêu anh thì bản thân đã không chịu sự đau khổ này càng không hận anh hơn bao giờ liên quan đến kí ức bị mất của em?-Trình Ngụy nhíu mày-Chắc chắn. Em muốn gặp anh mắt cô tròn xoe, thống khổ biến mất lại chứa đầy oán lát tôi đưa em đi. Ba ngày sau tôi đón Ngụy kêu người giúp cô sửa soạn lại, âm thầm gọi cho Nhậm Tử Phàm biết một dẫn cô đi xuống nhà, ra xe ngồi vào. Chuyến này đến Hàn Lâm, không rõ sẽ có biến cố gì xảy Hàn Lâm -Khi Trình Ngụy dìu Thừa Tuyết vào trong nhà, Tâm Nhi vội vàng chạy ra. Nhậm Tử Phàm cũng đi thư, chị về Nhi vui vẻ nắm tay đưa tay kiếm tay Tâm Nhi, khi nắm được thì cười vui vẻ "Chị rất nhớ em."-Tiểu thư, mắt chị...Không chỉ là Tâm Nhi mà ngay cả Nhậm Tử Phàm cũng kinh ngạc đến không sĩ nói sẽ mau khỏi. Em đừng tươi cười che giấu tâm trạng thật-Em đưa chị về tự đi. Chị muốn luyện tập một ra đó chỉ là một phần nhỏ lí do, lí do quan trọng là cô biết Nhậm Tử Phàm vẫn luôn dõi theo muốn anh biết, dù không nhìn thấy đường đi thì cô không cần ai dìu dắt, cô cũng không cần đưa tay dò đường, lúc đi đụng này đụng nọ còn suýt làm vỡ đồ cũng may Tâm Nhi theo sau mới kịp thời giúp chỉ là Tâm Nhi mà ngay cả Nhậm Tử Phàm nhìn thấy cũng đau cô đi lên cầu thang, dáng người biến mất dần, Nhậm Tử Phàm thầm rũ mắt đi vào ngồi lên ghế sô Thừa Tuyết là do di truyền, có thể cả đời cũng không nhìn thấy. Cậu nhìn thấy, đã vui vẻ hài lòng chưa?Trình Ngụy nói, ánh mắt giễu cợt Nhậm Tử Tuyết bị như vậy, tôi không đau lòng sao?-Cậu hại chết ba mẹ cô ấy, chung quy là muốn cô ấy đau khổ. Bây giờ mắt cô ấy đã không còn nhìn thấy gì, đáng lẽ cậu rất vui Ngụy mỉa mai, ngồi xuống ghế đối là ba cô ấy là tôi giết nhưng mẹ cô ấy là ngoại ý ý muốn? Vậy thì phải xem lại nói vậy là có ý gì?-Cậu tự mình suy nghĩ đi. Ba ngày sau tôi đến đón Thừa Tuyết, nhớ chuyện chúng ta cá Ngụy nhoẻn môi, đứng dậy rời của Trình Ngụy làm Nhậm Tử Phàm không hiểu, rốt cục bên trong còn ẩn chứa điều gì?Anh biết bọn họ không thể như lúc trước, nhưng mà anh sẽ bù đắp tất cả những đau khổ của cô. Dù là như lời Trình Ngụy nói, anh cũng không oán trước là anh bị thù hận che lấp mới gây cho cô đau khổ nhiều như vậy, bây giờ anh dùng tất cả tình yêu của mình để bù đắp nỗi đau khổ kia của cô, không cầu mong được đáp trả, chỉ mong không rời xa Tử Phàm lên phòng cô, nhìn thấy cô đang ngồi ở ngoài ban công. Tay đưa ra sờ lấy cánh hoa lưu đi đến, mặc dù không gây ra tiếng nhưng cô vẫn nghe Nhi, giúp chị đem bình tưới đến đây, chị phải tưới cho Tử Phàm nghe cô nói thì đi lấy bình tưới cho dùng tay mình cầm lấy tay cô, giúp cô cầm lấy bình Tuyết nhận ra bàn tay này không phải của Tâm Nhi liền muốn rút về lại bị anh giữ Tuyết, xin lỗi khụy một chân xuống, thật lòng nói tiếng xin lỗi có lỗi sao?Cô cười cười, giống như mỉa là anh gây ra, cho anh cơ hội có được không?-Cơ hội? Nhậm Tử Phàm anh bảo tôi làm sao cho anh cơ hội đây? Là anh làm tôi hận anh, không phải tôi không cho anh cơ phải em nói dù thế nào cũng tha thứ cho anh sao?-Tha thứ? Anh nghĩ đối với những việc anh làm tôi còn tha thứ được sao? Anh giết ba tôi, mẹ tôi, anh là hung thủ giết biết cô hận anh cũng tựa như lúc anh hận ba cô vậy. Cảm giác đó anh hiểu, kêu buông bỏ là một điều không thể những ngày này em cần gì cứ việc nói, anh sẽ đưa Diệc Thuần, Tư Nguyên và Viên Hy tới trò chuyện với cần, gọi Viên Hy tới được có thể giúp cô lúc này chỉ có Viên tôi sẽ gọi Viên Hy ở đời sẽ có lúc làm con người ta hối hận, anh phải làm sao cô mới tha thứ, phải yêu cô nhiều bao nhiêu, bù đắp bao nhiêu cô mới hiểu thấu nỗi lòng của anh!?. . .Mặc Phong và Mặc Hàng được sự phân phó của Nhậm Tử Phàm mà làm việc. Việc làm rất đơn giản, chính là qua Ma Cao đánh đánh bài nhưng thật ra là muốn từ ông chủ sòng bày đó lấy về một món chiếc nhẫn ngọc bạch quý hiếm thời xưa, để lại từ mấy trăm năm của thời vua Mãn Thanh nên có giá trị liên thành. Bởi vì sắp đến đại thọ sáu mươi lăm của Tôn Thúc mà ông rất thích nó nên anh muốn đem về tặng nói xem, có nên dùng súng dọa ông ta không?-Mặc Hàng ngồi trong xe dừng bên đường đối diện sòng bài Tam Thập-Ý kiến không tồi. Nhưng sợ nói ra lại bảo chúng ta không có Phong nhún vai nhìn vào cánh cửa rộng mở kia-Chi bằng giả cướp?-Mặc Hàng, ý kiến càng tồi với việc giết người, những chuyện khác tôi giải quyêtq không Phong định nói tiếp thì nhìn thấy chiếc Mercedes Benz dừng trước cửa, một loạt người áo đen kéo cửa xuống xe lại cùng đồng loạt kính chào một ta tới chủ của Tam Thập được gọi là Sầm Oái, rất nhiều sòng bạc ở Ma Cao là của ông ta nhưng Tam Thập là sòng bài chính. Trong tay ông đang giữ chiếc ngọc bạch kia nên hai người bọn họ mới nhắm vào Tam Thập mà ra nay một mình cả hai làm chưa bao giờ thất bại, nhưng đa số đều dùng súng giải họ đứng trước cửa sòng bài, nhìn lên hai chữ Tam Thập thì nhếch Nguyên xuống xe lửa, hít thở không khí về đêm ở Ma Cao tinh thần cảm thấy thoải mái Mặc Hàng biết cô lén theo anh tới đây, chắc chắn sẽ bị anh quăng vào phòng bắt cô kiểm điểm bản ta đến Ma Cao làm gì cơ chứ?-Chúng ta đi du lịch, nhân tiện anh có một cụ kiện cần qua Ma Cao, một công đôi không biết. Em đi Thuần, anh cũng đặt khách sạn kệ Thuần...Tư Nguyên đang đứng ở nhà ga thì nghe tiếng đôi nam nữ nói chuyện, nhìn qua thì thấy một đôi nam nữ thanh tú, nhìn bọn họ như vậy giống như đang giận lẫy nhau rất hạnh mà cô nhận ra người nữ dường như có nỗi buồn và không quan tâm chàng trai, cô ấy không thích anh trai rất tuấn tú, lại thấy sự hạnh phúc trong đáy mắt anh, có thể thấy được tình yêu anh ta dành cho cô Nguyên nhìn lại bản thân cảm thấy có chút chua xót, giá mà Mặc Hàng cũng quan tâm yêu thương cô như túi xách lên Tư Nguyên đút hai tay vào túi áo đi tìm khách sạn qua qua một đêm đánh bài, Mặc Phong và Mặc Hàng đều nắm được tẩy của bọn người Tam Thập. Nên quyết định tối mai làm một ván lớn nhanh hoàn thành nhiệm là lại không ngờ, khách sạn Mặc Phong và Mặc Hàng ở lại chính là khách sạn mà Tư Nguyên và Diệc Thuần, Nhất Duy ở.
Hôm sau bầu trơi âm u, từng cơn gió đông thổi vào, Tâm Nhi giúp Thừa Tuyết sửa soạn chọn bộ quần áo dày một chút có thể giữ ấm cơ Nhi đang chải tóc cho cô thì Nhậm Tử Phàm từ ngoài đi vào, anh đi đến cầm cây lược từ tay Tâm Nhi, phất tay bảo Tâm Nhi đi Nhi nhẹ nhàng rời khỏi, Nhậm Tử Phàm cầm một lọn tóc lên chải mượt tóc cho Nhi, chị muốn ra ngoài, em giúp chị buộc tóc nghe cô nói muốn ra ngoài thì nhíu mày, đặt lược xuống hai tay túm lấy tóc anh chạm vào da thịt cô, Thừa Tuyết cảm nhận được không giống là tay của Tâm Nhi liền đưa tay giữ buộc cho em xong, sẽ dẫn em ra cần anh hung hăng dùng tay gạt tay anh như vậy ra ngoài rất bất mặc dù có chút giận dữ nhưng mà lại kìm nén dịu giọng nói-Tôi không muốn đi cùng anh, tôi không biết sẽ chết lúc nào không mỉa mai, đứng dậy mò đường ra khỏi phòng-Em... bình tĩnh nói chuyện không được hay sao? Nếu một may em xảy ra chuyện gì thì...-Tôi không cần anh quan gắt gỏng, lời nói dứt khoác. Anh trao cho cô bao nhiêu đau khổ là đủ lắm Nhi... Tâm Nhi...Cô lần theo tường tìm ra cửa, gọi lớn tên Tâm là tôi đưa em đi, hai là chúng ta đều ở giữ tay cô lại, kiên quyết-Bỏ ra. Tâm Nhi đưa tôi giùng giằng muốn rút tay về-Tâm Nhi là người làm của tôi. Không có lệnh của tôi, cái gì Tâm Nhi cũng không làm theo lời bỏ ra. Tôi tự quả quyết, giựt mạnh tay mình ra-Tôi thấy em chưa xuống tới cầu thang thì đã té chết kệ đưa hai tay ra mò mẫm đường đi. Nhưng mà chỉ cần đi được vài bước thì đụng trúng cái này không thì vấp phải cái kia. Khi ra khỏi phòng cũng té hết hai ba nói không cần. Tôi đưa em đi. Em mà lên tiếng tôi sẽ quăng em xuống hồ cảnh cáo cô xong liền sải chân đi đến bế thốc cô kinh ngạc, phản ứng đầu tiên chính là giãy Tử Phàm, thả tôi không tin lời nói lúc nãy của tôi sao?Cô mím môi, nhất thời quy cầu thang thả tôi không có tiếng trả lời cô nghĩ là anh đồng ý nên im quanh cô bị mùi hương nam tính vây quanh, từng nhịp tim đều đặn vang thịch... thình thịch...Giống như nhịp tim của cô bây cô ở trong lòng anh, nhịp tim anh và cô như hòa làm một, tất cả mọi thứ của anh cô đều muốn có được, con người, lí trí cả trái tim của có được con người cùng trái tim của anh, đáng tiếc lại không nắm giữ được lí trí. Anh vốn không có trái tim nên dù là yêu cô, anh vẫn quyết tâm làm cô đau khổ!Nhưng mà đáng tiếc, cô lại dùng cả trái tim mình để yêu anh, anh gieo ở tim cô một loại quả, đáng tiếc khi gặt hái lại là loại quả đắng. Cực đắng!-Thả tôi chưa hết cầu nhăn mày, anh đi nãy giờ vẫn chưa hết cầu thang, gạt ai chắn là anh gạt đoạn cô liền lần tay nắm cánh tay anh, không suy nghĩ gì liền há miệng cắn Tử Phàm không đề phòng liền bị cô cắn đau nên tay nới lỏng vì vậy thả cô ra, Thừa Tuyết nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay anh, nhưng chính là chân cô không chạm bàn chân đụng vào bậc thang không có thế liền ngã người về ràng... vì sao vẫn còn cầu thang?Anh nhìn thấy cô té ngã về sau, liền bắt lấy tay cô kéo cô vào lòng chính vì vậy mà cả hai té nhào xuống cầu sững sờ, hoảng sợ, cái gì cũng không thể bị ai đó ôm rất chặt, chỉ đau một vài chỗ nhưng không nặng. Cô đưa tay sờ người bên Phàm... Tử Phàm...Cô gọi thêm vài tiếng, lay người Hy từ ngoài đi vào nhìn thấy Nhậm Tử Phàm đang ôm Thừa Tuyết mặt mày anh nhăn nhó tỏ vẻ đau đớn thì thất thanh gọi "Anh..."Ngay sau đó liền chạy tới đỡ lấy anh, đồng thời đẩy Thừa Tuyết Hy, em xem anh ấy có bị sao không?-cô gấp gáp, vạn phần lo lắngViên Hy thấy mắt cô cứ nhìn đâu đâu lại nhìn chằm chằm, hai tay quờ quạng khắp nơi thì nhíu Tử Phàm ôm cô lăn vài vòng bậc thang, trên trán bắt đầu rỉ máu, khi tỉnh táo lại liền gạt Viên Hy ra khẩn trương xem khắp người không sao chứ?-anh khàn giọng, hình như rất đau-Anh có bị làm sao không? Sao lại đỡ tôi?-sóng mũi cô đỏ ửng lên-Không sao là nãy thật ra là anh cố ý đi lên xuống cầu thang, chẳng qua anh muốn bế cô lâu một chút, lúc cô quay về đã xa cách anh, bây giờ có cơ hội nên anh không muốn bỏ lỡ. Không ngờ lại ra cớ sự trán của anh...Viên Hy thấy máu anh rỉ máu ngày càng nhìn thì lo lắng vô bị làm sao?-cô đưa tay ra sờ tay anh, lại lần đến mặt sờ lung tung-Được rồi, tôi không sao. Em sờ một hơi mặt tôi sẽ biến dị túm lấy tay cô, cười dịu dàng lại đỡ cô đứng Hy đối với nụ cười đầy dịu dàng này của anh quả là không quen. Từ bao giờ anh lại quan tâm người con gái khác hơn cô chứ?-Chị Thừa Tuyết, mắt chị làm sao vậy?-Viên Hy đối với Thà Tuyết chính là căm ghét, nhưng trước mặt Nhậm Tử Phàm lại thay đổi-Mắt chị... do bị một số vấn đề nên không nhìn thấy cười chua Hy, đúng lúc Thừa Tuyết muốn ra ngoài, em đi với cô ấy thôi được Hy vốn nghe tin Thừa Tuyết đã quay về nên định qua xem thế nào, lại không nghĩ mắt cô lại không nhìn thấy gì mà anh lại có thể thay đổi đến không nhận giúp chị đến Rosso, chị muốn gặp đưa chị đi. Hy nắm lấy tay cô, dìu cô Tử Phàm đợi Viên Hy dắt Thừa Tuyết mới ngồi xuống ghế sô nãy anh cái gì cũng không nghĩ tới, nhìn thấy cô ngã xuống cầu thang thì hoảng sợ bội phần, không cần biết gì liền đỡ lấy lẽ đây là yêu!Đáng tiếc, lúc này đây chỉ anh yêu cô..Viên Hy dẫn Thừa Tuyết ra Rosso, đi vào Vòm Lá Phong chọn một chỗ ngồi thích chị đâu?-Viên Hy nhìn xung quanh cô hỏi-Là Tuyết cười nhẹ-Em sao?-Lúc đầu chị định Tâm Nhi dẫn chị ra đây rồi chị điện thoại cho em. Không ngờ em lại đến Hàn chị tìm em có gì không?-Chị chỉ có vài chuyện muốn hỏi em. Em hứa hãy trả lời chị thật nắm lấy tay Viên Hy-Em ra anh em... và chị là như thế nào?Cái cô muốn là tìm lại kí ức của mình, cho nên cô mới bắt đầu từ Viên Hy sững người trước câu hỏi của cô, suy nghĩ một lát lại ra vẻ khó xử nói "Em... không rõ. Hay là chị đi hỏi anh ấy đi."-Em rõ. Làm ơn nói với chị năn nỉ gần như cầu xin-Nhưng mà chị hứa đừng... kích động ai khi yêu không ích kỉ? Có người sẽ nhượng bộ nhưng có người sẽ bất chấp để có được tình hai... vốn không yêu chị, tất cả đều do anh hai sắp đặt. Em nhớ lúc anh hai đưa chị về đã đối xử không tốt với chị, ép chị đi đến cái chết. Lúc đó chị lao ra đường lại may mắn không chết chỉ mất đi kí ức nên anh hai mới tương kế tựu kế dàn xếp mọi Tuyết tưởng chừng mọi thứ xung quanh đều sụp đổ, trong lòng cô hàng vạn hàng nghìn con dao nhọn đâm thủng. Lời nói của Viên Hy chẳng khác nào lưỡi dao giết chết thật này quá đỗi tàn nhẫn với cô, so với cái chết còn đau đớn trăm vạn biết yêu anh chỉ gây tổn thương cho cô thì cô thà rằng ngay từ đầu đã không bắt đầu mối quan hệ này, nhưng đáng tiếc dù cho có phép màu cũng không cứu vãn mắt nóng hổi rơi ra khỏi hốc mắt, giống như từng hạt thủy tinh trong suốt rơi xuống mặt ướt đẫm hai tay cô đau đớn, trái tim chết Hy nhếch môi cười, nhìn thấy Thừa Tuyết đau khổ như vậy quả thật lòng Viên Hy rất sung sướng. Thứ mà Viên Hy muốn, một là của Viên Hy, hai là ai cũng đừng hòng Tử Phàm, vì cái gì phải làm như vậy? Tôi hận anh, tôi hận anh...Tiếng kêu oán hận của Thừa Tuyết như xé nát không gian, mọi người qua đường đều dừng lại nhìn cô, tất cả đều là ánh mắt tội Hy đứng lên, lùi về sau nhìn Thừa xem, cô bây giờ tội nghiệp bao nhiêu, mọi người đều đang tội nghiệp cô. Tô Thừa Tuyết, nếu cô còn không cách xa anh ấy ra thì tôi nhất định làm cô đáng thương Hy cười cay độc, ánh mắt xinh đẹp ngày nào chỉ còn có sự ghen ghét đố kị thù - -Tư Nguyên hòa vào dòng người đông đúc cầm theo máy ảnh chụp phong cảnh Ma Nguyên định là đi theo Mặc Hàng tạo cho anh sự bất ngờ khi nhìn thấy nhưng mà lại sợ ánh mắt lạnh lùng kia của anh. Quả là không có can là đi về? Không được, không lòng Tư Nguyên chiến tranh giữa ở lại và đi về, không tìm được đường là hỏi chị Thừa Tuyết? Ấy không được, Mặc Hàng nói quan hệ giữa chị ấy và Phàm thiếu không tốt, không nên quấy Nguyên vừa đi vừa lẩm bẩm, vài người qua đướng nhìn cô như đang nhìn kẻ không được bình Nguyên vuốt lại tóc, rối rắm trong à...Phía sau có người vỗ vai cô, Tư Nguyên quay lại nhìn thấy một bà bà, bà biết nói tiếng Việt sao?-Ta là người Việt qua Ma Cao sinh lão cười nhân hậu nói-A, vậy bà bà gọi cháu có gì không?-Tư Nguyên khom người hỏi bà-Ta mang theo nhiều đồ không vác nổi, cháu giúp ta mang về nhà được không?Tư Nguyên nhìn thấy hai túi đồ to dưới chân bà lão suy nghĩ vài giây, có thể vừa giúp bà lão vừa suy nghĩ chuyện nên về hay ở lại. Thuận cả đôi ạ, bà để cháu Nguyên vui vẻ nhận lời cầm lấy túi ơn cô gái, cô thật tốt lão dẫn Tư Nguyên đi qua vài con đường nhỏ, rẽ vài khúc quẹo, cuối cùng đi vào một con hẻm bà à, nhà bà cũng xa thật tới rồi, gần tới lão chỉ về trước lại tiếp tục một lát Tư Nguyên lại không đuổi kịp bà lão, nhìn khắp nơi cũng không nhìn thấy bà. Sao bà lại đi nhanh thế a?-Bà bà... bà bà...-Ta ở Nguyên nghe giọng nói ở phía sau thì mỉm cười quay đầu không ngờ lại bị thổi bột thuốc Nguyên lảo đảo lùi về sau, trước mắt dần mờ mịt. Trước khi ý thức mất hẳn cô nghe được giọng nói của bà lão "Cô gái, xin lỗi cô. Là cô không nên giúp lão."
Cùng đọc truyện Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm của tác giả Du Huyễn tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại một ai đó có khi nhiều hơn cả chính cả bản thân mình, nhiều khi yêu một cách mù quáng và có khi mình yêu ai từ lúc nào cũng không hay biết. Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm câu chuyện ngôn tình của tác giả Du Huyễn sáng tác mang lại cho bạn nhiều sự bất ngờ, những sự sắp đặt đến tình cờ của duyên phận. Cô- là một đạo diễn đa tài, xinh đẹp có sức hút lớn với đối phương , tình cờ cô gặp anh, tiếng sét ái tình dường như đã đánh trúng tim hai người rồi..
Theo dõi ... Lịch ra mắt 579 Lượt xem Đã hoàn thành Trạng thái 74 Tổng chương hiện tại Giới thiệu Yêu một ai đó có khi nhiều hơn cả chính cả bản thân mình, nhiều khi yêu một cách mù quáng và có khi mình yêu ai từ lúc nào cũng không hay biết. Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm câu chuyện ngôn tình của tác giả Du Huyễn sáng tác mang lại cho bạn nhiều sự bất ngờ, những sự sắp đặt đến tình cờ của duyên phận. Cô- là một đạo diễn đa tài, xinh đẹp có sức hút lớn với đối phương , tình cờ cô gặp anh, tiếng sét ái tình dường như đã đánh trúng tim hai người rồi.. Chương đầu Chương 1 Gặp lần đầu đã ra tay Chương mới nhất Chương 71 Tôi yêu anh ấy hoàn Danh sách chương Bình luận Có thể bạn sẽ thích 1 tháng trước Không Làm Thế Thân 8,711 4 Chương 72 1 tháng trước Marguerite Ngày Xuân 1,158 3 Chương 8 Bạn học Hứa 1 tháng trước Hứa Với Em Một Đời Bình An 1,176 3 Chương 7 Kết thúc 1 tháng trước Tạo Tác Thời Quang 2,073 4 Chương 23 Kinh Triệu Doãn 1 tháng trước Nhiều Năm Trôi Đi 1,489 3 Chương 14 “Bạn gái con là Hạ Kinh Niên.” 1 tháng trước Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương 4,061 4 Chương 56 “Thư tình” 1 tháng trước Chân Tình Người Một Đời Không Quên 5,003 3 Chương 48 Giang Thiếu Hào Phóng 1 tháng trước Người Định Hình Tâm Lý 1,499 3 Chương 56 Kết thúc 1 tháng trước [Mau xuyên] Luận 1001 Cách Chết Của Nữ Phụ 2,869 3 Chương 76 1 tháng trước Chiết Yêu 1,960 3 Chương 63 Phiên ngoại Phượng Thành 1 tháng trước Bạc Vụ 4,367 5 Chương 104-105-106 1 tháng trước Cưa Vợ, Cưa Chồng 1,747 3 Chương 51
sập bẫy trò chơi nguy hiểm